NHỮNG ĐIỀU CẦN BIẾT KHI GIAO TIẾP
VỚI NGƯỜI KHUYẾT TẬT
Thống kê trên thế
giới có khoảng 10% người khuyết tật tương đương với 650 triệu người
(khảo sát năm 2007). Theo thống kê năm 2011, Việt Nam
có khoảng 6.1 triệu người khuyết tật, tương đương 7.8% dân số (Thống kê của Báo
Điện Tử Dân Trí, 20-02-2011). Hiến pháp Nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt
Nam được Quốc Hội thông qua 28-11-2013, Điều 59 viết: “Nhà nước tạo bình đẳng về cơ hội để công dân thụ hưởng phúc lợi xã hội,
phát triển hệ thống an sinh xã hội, có chính sách trợ giúp người cao tuổi,
người khuyết tật, người nghèo và người có hoàn cảnh khó khăn khác”. Còn Pháp
lệnh Người Khuyết tật (1998), Điều 9 nghiêm cấm mọi hành vi phân biệt đối
xử hoặc ngược đãi người khuyết tật. Phần III của Bộ Luật Lao động
(năm1994) quy định về việc làm cho người khuyết tật tại cơ quan và doanh
nghiệp, Điều 123 nêu chỉ tiêu 2% đến 3% lực lượng lao động trong doanh nghiệp
phải là người khuyết tật. Và Chính Phủ đặt mục tiêu thực hiện giáo dục hòa nhập
cho tất cả trẻ em khuyết tật vào năm 2015. Như vậy, người khuyết tật ngày nay
hầu như đã hòa nhập với mọi người, mọi ngành nghề trong xã hội. Họ có quyền và
nghĩa vụ như những công dân khác. Họ có những phẩm gía cao quý đáng mọi người
trân trọng. Vì khuyết tật thể lý, chắc chắn họ có những cách thế ứng xử rất đặc
biệt trong giao tiếp. Cho nên chúng tôi xin trình bày với các bạn phương thế để giao tiếp hoặc làm việc với người
khuyết tật có hiệu quả, thắm tình người và chan hòa tính nhân văn hơn.
1. Khi
dùng từ ngữ để nói về người khuyết tật.
Từ năm 2009 trở về trước người ta thường
dùng cụm từ “tàn tật” để mô tả “người khuyết tật” trong xã hội, ngày trên cả
phương tiện truyền thông đại chúng và văn bản pháp quy. Vì vậy, đối với đa số
người Việt Nam,
khuyết tật và tàn tật là hai từ để chỉ cùng một khái niệm. Trong các pháp lệnh
trước đây của nhà nước Việt Nam,
tàn tật là cụm từ được chính thức sử dụng, song theo dự thảo năm 2009, từ
khuyết tật nhiều khả năng sẽ được dùng để thay thế từ tàn tật trong các bộ
luật. Vì vậy, Bộ Luật Người khuyết tật Việt Nam, có hiệu lực từ ngày 01/01/2011
đã chính thức sử dụng cụm từ “người khuyết tật” thay cho người tàn tật. Như
vậy, kể từ nay không còn nói hay sử dụng cụm từ “người tàn tật” cho người
khuyết tật nữa. Cho nên khi giao tiếp nhau dù người lành lặng hay người khuyết
tật, chúng ta không nên nói họ là người tàn tật. Vì chưng, đó là một sự xúc
phạm và họ dễ hiểu rằng đó là một điều kỵ thị đối với họ.
2. Nên nói: Cho
phép tôi được giúp bạn việc này nhé!
Nếu
muốn giúp người khuyết tật dù quen hay lạ, bạn nên bắt đầu bằng câu nói hỏi: “Cho
phép tôi được giúp bạn việc này nhé!” Bởi nếu bạn đường đột tự ý giúp họ có
khi lại làm họ cảm thấy buồn.
2. Nên hỏi: Tôi
phải làm gì đây/làm thế nào đây?
Bạn
nên hỏi và nghe người khuyết tật giới thiệu cách hỗ trợ, xin đừng tự ý làm theo
cách bạn nghĩ. Ví dụ, muốn đưa một người khiếm thị qua đường, bạn hãy để họ nắm
tay bạn và nói cho họ biết các vật cản phía trước thay vì bạn nắm gậy của họ
hoặc kéo tay họ đi. Nếu muốn nâng một người đi nạng bước lên xe buýt cũng phải
theo sự hướng dẫn của họ. Nếu không bạn có thể gây ra một tai nạn nhỏ đấy.
3. Gọi tên hoặc
chạm nhẹ vào người khiếm thị khi cần nói điều gì.
Bạn
nên gọi tên hoặc nắm nhẹ tay, vỗ vai thân ái, khi cần nói với người khuyết tật.
Vì nếu không có động tác này có thể họ sẽ không hiểu ai đang nói với ai. Nếu
tiếp xúc với người khiếm thính cần tránh vỗ vai họ từ phía sau. Bạn nên tiến
đến trước mặt họ rồi mới chào họ.
4. Tự giới
thiệu chính mình khi giao tiếp với người khiếm thị
Khi
gặp một người khiếm thị, nhiều người thích chào người quen này bằng câu đùa:
“Anh có nhớ ai không?” Một số người khiếm thị than phiền rằng bạn bè thân thích
đôi khi lại không chào mà chỉ vỗ vai rồi bỏ đi mặc cho họ muốn đoán ai thì
đoán! Điều ấy có khi làm họ có cảm giác đang bị trêu chọc, bị xem là trò đùa
cho mọi người. Nếu trò đùa không đem lại tiếng cười cho cả hai phía thì chính
nó trở thành một kiểu xúc phạm.Tốt nhất bạn nên chào hỏi người bạn khiếm thị
của mình bằng lời chào trân trọng, thân mật và tự giới thiệu chính mình trước.
Khi
đi với một số người đi nạng, đi xe lăn... bạn nên bước thong thả và đi cùng họ.
Bạn không nên hối thúc hoặc bỏ đi trước họ mà không nói một lời nào.
6. Giới thiệu các món ăn trên bàn với người khiếm thị.
Khi
ngồi chung bàn với người khiếm thị, bạn nên giới thiệu tên từng món, hỏi họ
thích dùng gì, sau đó lần lượt gắp các món ấy cho vào bát cho họ. Biết đâu
trong số ấy có những món mà họ chỉ nghe tên mà chưa từng nếm. Sau khi nếm qua
các món hiện có, bạn hãy hỏi xem người ấy thích món nào và gắp giúp người ấy.
7. Lịch thiệp với người khuyết tật trí não
Khi
giao tiếp với người khuyết tật chậm phát triển trí não, bạn nên tôn trọng nhân
cách của họ, ứng xử ân cần với họ đúng với các qui tắc xã hội, bạn sẽ giúp họ
ổn định tâm lý nhiều hơn.
8. cần có những
nụ cười của tình yêu thương và sự quan tâm tới người khác.
Tất
cả chúng ta đều đồng ý rằng, những tiếng cười vui vẻ sẽ là cần thiết và có ý
nghĩa cho cuộc sống tươi đẹp hơn. Tuy nhiên, nếu chuyện cười hoặc trò đùa không
đem lại tiếng cười cho tất cả mọi người có mặt thì chính nó trở thành một kiểu
xúc phạm. Vậy, khi pha trò cười hoặc kể chuyện cười ở nơi đông người, bạn nên
để ý đến những người khuyết tật. Thật không hay khi đề cập đến những hạn chế
hoặc khuyết tật trước đông người (nhịu lại người nói lặp, lùn, hói, vỗ....). Có
thể trong số những người đang cười với bạn, có một người đang buồn đấy....Người
tốt lành là người tạo dựng niềm tin, nụ cười hạnh phúc cho tất cả mọi người,
đặc biệt quan tâm tới những người khuyết tật, trẻ em và người dễ bị tổn thương
trong xã hội.
Thạch Nguyễn
Quang Quốc
(tham khảo TRẦN BÁ THIỆN, http://foreman.nexo.com )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét