XÓA BỎ ĐỊNH KIẾN
Lời Chúa: Ed 2, 2-5; 2Cr 12, 7-10; Mc 6, 1-6
Truyện
cổ Trung hoa có kể rằng: Dương Phủ lúc còn nhỏ nhà nghèo nên ra lao động để
phụng dưỡng cha mẹ. Một hôm ông nghe bên đất Thục có ông Võ Tề đại sư rất nổi
tiếng, ông xin song thân đến tầm sư học đạo. Đi được nửa đường, ông gặp một lão
tăng bảo ông rằng: - Được gặp Võ Tề đại sư chẳng bằng gặp Phật. Dương phủ hỏi:
Phật ở đâu? Lão tăng nói: ngươi cứ quay trở về, gặp người nào quấn vải trên
người, đi dép ngược là chính Đức Phật đó. Dương phủ nghe lời quay về, chẳng gặp
ai cả. Về tới nhà, ông gọi cửa. Mẹ ông chạy vội ra, quấn vội chiếc mền vào
người, đi đôi dép ngược ra mở cửa. Ông nhìn kỹ, giống như hình dáng Đức Phật mà
lão tăng đã mô tả. Từ đó, ông mới hiểu ra rằng: Phật chẳng ở đâu xa mà là chính
cha mẹ ở trong nhà. Đúng như cha ông ta vẫn nói: “Tu đâu cho bằng tu nhà – Thờ
cha kính mẹ mới là đạo con”. Thế nhưng, thói đời thường cho rằng “Bụt nhà không
thiêng". Có nghĩa là người ta xem thường những con người đang chung sống
với mình và ít ai nhận ra rằng điều hay, cái đẹp mà những người thân cận đang
cống hiến cho mình. Có khi còn dửng dưng, xem thường những tài năng của họ và
cư xử thiếu kính trọng với họ.
Quen quá hóa nhàm đó là thái độ thường
thấy nơi con người. Nói đâi xa, trong bài đọc 1 Ngôn sứ Ê-dê-ki-en kể rằng Ngài
được Thiên Chúa sai đến nói cho dân Ít-ra-en biết họ đã phạm tội phản nghịch và
không nghe Lời Chúa, hãy sám hối và quay về với Chúa nhưng vì định kiến quen
quá hóa thường này mà dân Ít-ra-en không nghe lời Ngôn sứ. Rồi đến bài Tin
Mừng, vì định kiến quen quá đã làm ngăn cản người trong làng Na-da-rét nhận ra
căn tính đích thực của Chúa Giêsu. Rõ ràng, Tin Mừng mô tả Chúa Giêsu vào hội
đường vào ngày sabát để giảng dạy. Phản ứng của dân làng hết sức ngạc nhiên và
thán phục trước lời lẽ khôn ngoan của Ngài. Lẽ ra thái độ ngạc nhiên, thán phục
đó đưa dẫn họ đến đức tin, thì ngược lại, họ trở nên thù nghịch với Người. Óc
định kiến của họ đã đóng khung một Giêsu Na-da-rét theo nhãn giới của họ. Trong
đầu óc của họ luôn ám ảnh bởi lí lịch của Người: Con một bác thợ âm thầm, khiêm
tốn, sống 30 năm ở làng Na-da-rét không một chút hào quang. Rồi con bà Maria và
các anh em, chị em của ông, tất cả vẫn đang sống rất đổi bình thường, như bao
người láng giềng khác. Vì vậy, họ cho rằng gia thế của Chúa Giêsu không sáng
giá gì chỉ là một con người bình thường. Cho nên, Chúa Giêsu làm sao có thể làm
phép lạ, làm sao có thể giảng dạy khôn ngoan và uy quyền được? Chính định kiến
đưa họ đến thái độ không tin, không thấy Ngài là một Ngôn Sứ, là Đấng Mêsia, là
Ngôi Hai, Con Thiên Chúa.
Chúng ta không trách dân Ít-re-en và dân
làng Na-da-rét, bởi không chắc chúng ta có thái độ khá hơn họ. Vì chưng, chúng
ta vẫn còn đóng khung Đức Giêsu, Lời của Ngài nên coi thường quyền năng của Lời
Chúa. Cho nên, chẳng lạ gì khi chúng ta nghe Lời Chúa nhiều, kết hiệp với Chúa
Giêsu Thánh Thể hoài mà chẳng có cải thiện đời sống tí nào vì “Dân này tôn kính Ta bằng môi bằng
miệng, còn lòng chúng thì lại xa Chúa” (Mc 7,6). Thái độ định
kiến đóng khung này, Chúa Giêsu đã lên án, bởi nó gây ra bao tai hại trong
tương quan giữa con người với Thiên Chúa và giữa con người với nhau. Định kiến
bóp ngặt con tim đón nhận Thiên Chúa và hướng tới tha nhân qua việc thi hành
Lời Chúa. Cho nên, Chúa Giêsu khẳng định: “Không phải bất cứ ai
thưa với Thầy: “Lạy Chúa, Lạy Chúa !” là được vào Nước Trời cả đâu ! Nhưng chỉ
ai thi hành ý muốn của Cha Thầy là Đấng ngự trên trời, mới được vào mà thôi”
(Mt 7,21).
Vậy,
chỉ khi nào xóa bỏ được định kiến quen quá hóa nhàm này, thì chúng ta mới khám
phá ra sự hiệu nghiệm của Lời Chúa và sự quý giá của những người thân cận chúng
ta. Nhưng để xóa được thành kiến là điều không dễ. Nói như nhà vật lý học
Albert Einstein: “Đập vỡ một thành kiến
còn khó hơn đập vỡ một hạt nhân nguyên tử”. Nhưng Lời Chúa trong bài đọc 2
khẳng định rằng: “Ơn của Thầy đã đủ cho con, vì sức mạnh của Thầy được biểu lộ
trọn vẹn trong sự yếu đuối của con”.
Vì vậy, Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta
hãy xóa bỏ óc định kiến của ta, nhất là thái độ vô ơn và bất cập của chúng ta
đối với Chúa và người thân cận. Chúng ta hãy khuyến khích nhau vươn lên thay vì
kèn cựa và nói hành nói xấu lẫn nhau. Hãy có cái nhìn tốt về nhau để sống vui
tươi lạc quan, thay cho cái nhìn thiển cận và thiếu yêu thương chỉ dẫn đến đau
buồn và thất vọng?
Xin
Chúa giúp chúng con đủ khôn ngoan nhận ra giá trị lớn lao của nhau để tôn trọng
và tri ân nhau. Xin Chúa ban cho chúng con có một tâm hồn rộng mở và giầu lòng
quảng đại để chúng con đón nhận nhau trong yêu thương, và nhất là biết đối xử
tốt với nhau trong đời thường. Lạy Chúa Giêsu, xưa kia chính định kiến mà dân
làng Na-da-rét không nhận ra Chúa, ngày nay cũng vì định kiến mà chúng con
thường không thấy được Chúa tỏ mình thật bình thường giữa lòng cuộc sống, xin
cho chúng con xóa bỏ mọi định kiến quen quá hóa nhàm nơi Chúa Giêsu Thánh Thể
và quyền năng của Lời Chúa, để nhờ đó chúng con mỗi ngày nên hoàn thiện như
Chúa qua việc sống triệt để Lời Ngài trong cuộc sống đồng thời siêng năng tham
dự Thánh lễ và rước Mình Thánh Ngài nhờ đó chúng con giống Chúa trong cách đối
nhân xử thế với mọi người trong Giáo xứ chúng con. Amen.
Lm.Giuse Nguyễn Quốc Quang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét