Bạn thân mến,
Trong cuộc sống,
rất nhiều người sợ lâm vào khó khăn, nghịch cảnh. Vì thế, họ luôn đặt ra cho
mình những câu hỏi như: “Sao mọi thứ lại không trôi chảy?”; “Sao cuộc đời
lại đầy rẫy khó khăn, đau khổ?”; “Tại sao điều này lại xảy ra với mình?”; “Tại
sao đời bất hạnh đến vậy?”; hay “Tôi đã làm gì để ra nông nỗi này?”. Nhưng
nếu suy tư một chút, chúng ta sẽ thấy: nghịch cảnh hay đau khổ trong cuộc đời
là điều không thể tránh. Không ai tránh được những bất trắc trong cuộc sống.
Thật thế, người thì bị mất việc, kinh doanh thất bại, mất đi người thân, khủng
hoảng tài chính, người thì đổ vỡ trong các mối quan hệ, hoặc thậm chí sức khỏe
sa sút và khuyết tật. Đôi khi những thử thách đó lại nằm ngoài tầm kiểm soát
của ta, nên dù cố gắng đến mấy, nó vẫn tan thành mây khói.
Điều đáng bàn ở
đây là: chúng ta sẽ phải ứng xử với những nghịch cảnh đó như thế nào cho đúng
với thánh ý Chúa hầu đem lại sự bình an và hạnh phúc trong đời.
Bạn thân
mến,
Thật ra, mỗi khi
thử thách đến trong đời, chúng ta thấy có rất nhiều thái độ khác nhau, mỗi
người đối diện và phản ứng một kiểu, chẳng ai giống ai. Có người thì quay lưng
lại với chúng. Có người lại không dám tiến lên vì sợ thất bại. Lại có người
không bao giờ hành động... vì lo không vượt qua nỗi. Có người kiên trì chịu
đựng và can đảm vượt qua, nhưng có người thì nhụt chí thất vọng và tuyệt tự…
Tuy nhiên, cũng có
những người khi thất bại đến, họ coi đó như là một điều kiện cần để tiến đến
thành công. Lại có những người coi việc thất bại như là một phần của cuộc sống
để làm cho cuộc đời này ý nghĩa, giá trị hơn. Những người đó, họ coi thất bại
như là chút mắm, muối, gia vị... để làm cho “tô phở cuộc đời” được mặn mà, thơm
ngon hơn. Ralph
Waldo Emerson đã nói: “Vinh quang lớn
nhất của chúng tôi không phải là không bao giờ thất bại, nhưng tăng lên mỗi khi
chúng tôi thất bại”. Còn có người coi đau khổ như một sự thanh luyện để
mình nên hoàn hào. Cho nên William E. Gladstone nói: “Chẳng ai trở nên hoàn hảo
và tốt đẹp mà chưa từng mắc lỗi lầm nào cả”.
Thật thế, những
người có thái độ tích cực đối với thất bại thì trong đầu họ luôn nghĩ: “Nghịch
cảnh không phải là một tảng đá cản lối bước chân bạn. Hãy xem đó như một thềm
đá nâng bạn bước cao hơn” (Fanco Molinary).
Có một câu chuyện
kể rằng:
Những nông dân ở
miền Nam Alabama đã quen trồng chỉ mỗi một thứ là cây bông (dùng để se chỉ, dệt
vải).
Một năm kia, những
con sâu bọ đã tàn phá cả vùng. Năm sau những người nông dân đem nhà cửa của họ
đi cầm cố để có tiền và lại tiếp tục trồng cây bông, hy vọng vào một kỳ
gặt hái tốt đẹp. Thế nhưng, khi những cây bông bắt đầu mọc, những con sâu bọ đó
lại đến và phá sạch hầu hết các cánh đồng.
Một số ít những
người "sống sót" qua 2 năm đó đã quyết định trồng thử một thứ
mà trước đây họ chưa bao giờ trồng, đó là cây lạc (đậu phộng). Và kết quả là
cây lạc của họ nhanh chóng được thị trường ưa chuộng, đến nỗi lợi tức của năm
đó đủ để họ trả hết nợ của 2 năm trước. Kể từ đó họ trồng cây lạc và rất phát
đạt.
Và rồi bạn biết
những người nông dân đó làm gì không? Họ trích một phần trong tài sản của mình
để dựng một đài kỷ niệm ngay giữa trung tâm thành phố để ghi công "những
con sâu bọ". Bởi nếu không vì những con sâu đó họ sẽ không bao giờ
khám phá ra cây lạc. Họ sẽ mãi mãi đủ ăn với nghề trồng cây bông từ thế hệ này qua
thế hệ khác.
Người Công Giáo cần có thái độ nào?
Khởi đi từ nguyên
tắc cứu độ của Đức Giêsu trong nguyên lý của hạt lúa mì: “Nếu hạt lúa gieo vào lòng đất mà không chết đi, thì nó
vẫn trơ trọi một mình; còn nếu chết đi, nó mới sinh được nhiều hạt khác” (Ga 12,24); rồi chính Đức Giêsu đã đi trên con
đường tự hủy đó để cứu độ con người. Đỉnh cao của mầu nhiệm này là cái chết
trên thập giá như Ngài đã tiên báo: “Con Người phải chịu đau khổ nhiều, bị
các kỳ mục, thượng tế cùng kinh sư loại bỏ, bị giết chết và sau ba ngày, sống
lại” (Mc 8, 31). Tinh thần này đã được thánh Phanxicô Assisi lựa
chọn và sống, ngài viết: “Chính lúc chết đi là khi vui sống muôn đời”.
Quả thật, con
đường này là con đường nghịch lý của thập giá mà chính Đức Giêsu đã lựa chọn.
Tuy nhiên, đằng sau sự mục nát của hạt lúa, chúng ta thấy trổ sinh nhiều cây và
bông hạt khác. Cũng vậy, nếu không có thập giá hôm nào thì không có sự phục
sinh của Đức Giêsu và niềm hy vọng của chúng ta. Chính Tôi Tớ Chúa, Đức Hồng Y
Phanxicô Xavie Nguyễn Văn Thuận cũng đã
nói: “Đừng nản lòng vì thất bại. Nếu con tìm ý Chúa thực sự, thì chính
sự thất bại đó là thành công. Chúa muốn như vậy. Xem gương Đức Giêsu trên thánh
giá”; “ Chỉ có một sự thất bại là không hy vọng vào Chúa. Con đã hy vọng
vào Chúa và con sẽ không hổ thẹn đến muôn đời" (Đường Hy Vọng, số 41.
43).
Bạn thân mến,
“Lửa thử vàng,
gian nan thử đức”. Trong hành trình sống đạo, hẳn
không thiếu những nghịch cảnh. Tuy nhiên, khi đối diện với chúng, mỗi người
chúng ta hãy kiên trì và trung thành với ơn gọi mà mình đã khám phá và cảm
nghiệm. Mỗi khi khó khăn thử thách đến với chúng ta, đừng vì thất vọng mà buông
xuôi. Nhưng hãy trung thành đến cùng. Nếu bỏ cuộc, chúng ta đã làm việc này
việc nọ vì hứng chứ không phải vì lòng yêu mến Chúa.
Tuy nhiên, lòng
yêu mến Chúa thì không phải là hứng mà làm, nhưng là vì cảm nghiệm. Khi đã cảm
nghiệm thì không còn chuyện bàn tán nên hay không nên, mà tất cả đều có ích cho
những người yêu mến Chúa. Hình ảnh người trộm lành cho chúng ta thấy, anh ta
hạnh phúc ngay trong sự thất bại. Anh ta được hạnh phúc là vì anh ta tin tưởng
tuyệt đối vào tình yêu của Thiên Chúa. Còn Giuđa thì thất vọng khi đang sống
trong tình yêu nhưng lại nghi ngờ, nên ông đã là người thất bại thê thảm.
Nếu không bền chí
thì không phải là người tài đức song toàn. Người tài là người được lớn lên
trong thử thách. Người có đức là người bền chí, trung thành và can đảm. Bền chí
là dấu hiệu của người đang dồi dào ân sủng. Nếu thiếu đi hai yếu tố trên thì
không phải là mình “hiền” như mình vẫn lầm tưởng, mà là “hèn”.
Cần hiểu và phân định rõ rằng: “hiền” và “hèn” là hai lối sống và
biểu hiện khác nhau.
Nếu không có lòng
yêu mến Chúa, thì không thể kiên trì, trung thành được, bởi vì, họ sẽ không thể
tìm ra ý nghĩa của đau khổ, thất bại. Họ sẽ không thấy sự sống trổ sinh từ cây
thập giá chết. Họ sẽ không thể hy vọng về một tương lai tươi sáng khi đang phải
đối diện với tối tăm mù mịt.
Giuđa và Gioan chỉ
khác nhau ở lòng mến mà thôi. Trong tâm hồn chúng ta cũng vẫn còn đó hai hình
ảnh và hai lối sống lẫn lộn: Gioan và Giuđa. Bao lâu chúng ta còn kiên trung,
bền chí, và hy vọng, ấy là dấu chỉ ta theo Gioan để đi trọn con đường tình yêu
dưới chân thập giá. Còn giờ phút nào chúng ta nhát đảm, sợ sệt, ham tiền, ham
danh, ấy là lúc chúng ta đã chọn Giuđa làm quan thầy và thắp hương tôn thờ vị "quan
thầy phản bội".
Bạn
thân mến,
Chúng
ta thường than oán mỗi khi rơi vào nghịch cảnh. Thế nhưng, chúng ta quên
rằng Chúa là Cha của chúng ta ở trên trời, Chúa luôn yêu thương chúng ta,
Ngài biết trước những gì chúng ta cần, vì thế chúng ta nên phó thác trong tay
Ngài. Hãy tin tưởng vào Chúa quan phòng (x. Mt 6,25-34). Mỗi khi gặp nghịch
cảnh, khó khăn xảy đến, chúng ta đừng quá bận tâm cho câu hỏi tại sao? Mà hãy
chú tâm và khám phá ra ý định của Thiên Chúa trong nghịch cảnh đó.
Khi
thinh lặng nội tâm, Ngài sẽ cho biết lý do tại sao, hay cần làm gì để chúng ta
nhận biết được những hồng ân quý báu Chúa ban cho trong nghịch cảnh đó. Thật
vậy, mọi sự đều trở nên ích lợi cho những người yêu mến Chúa. Vì thế, không còn
chuyện than thân trách phận hay buồn bực, chán nản và thất vọng vì những điều
không hợp với ý của ta nữa. Các thánh là những người đã sống mầu nhiệm thập giá
qua những nghịch cảnh cách xuất sắc. Có những đấng đã xin Chúa cho chịu thật
nhiều đau khổ để đền vì tội mình. Lại có Đấng sẵn lòng chịu khổ cực thay cho
người khác. Và cũng có những Đấng đón nhận mọi khổ cực đắng cay, hiểu lầm vì
lòng yêu mến Chúa. Các thánh là những người phải chiến đấu với sự yếu đuối bản
thân, với những nghịch cảnh từng ngày từng giờ, từng phút, từng giây trong cuộc
sống.
Xin hãy nhớ rằng:
những điều tốt đẹp ngày hôm nay là kết quả của những thử thách ngày hôm qua. Để
kết thúc, xin bạn cùng với tôi, chúng ta cùng nhau suy ngẫm câu nói của Đức
Hồng Y Phanxicô Xavie của chúng ta: " ‘Khổ’. Đúng vậy. Thương khó, bỏ
dễ. Khó mới quí, bỏ là quỉ” (ĐHV, số 60).
Vậy bạn và
tôi, chúng ta muốn làm thánh hay là quỷ???
Jos. Vinc. Ngọc Biển
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét