Thứ Ba, 16 tháng 8, 2016

CHÚA NHẬT XXI THƯỜNG NIÊN

 CỬA HẸP LÀ THƯƠNG XÓT, SẺ CHIA VÀ PHỤC VỤ
Kết quả hình ảnh cho qua cửa hẹpTuần vừa qua tôi đọc trên trang mạng cho biết mùa thi tốt nghiệp đại học năm nào đó, có trường hợp thi rất đặc biệt đó là em Nguyễn Thùy Chi. Thùy Chi làm bài thi bằng miệng vì không viết được vì dị tật bẩm sinh liệt 2 tay, 2 chân, phải đi lại bằng xe lăn, em ngồi đọc cho giám thị chép lại. Cho nên, người ta bố trí một phòng thi chỉ có em Thùy Chi với 3 giám thị: một giám thị đọc đề, một giám thị ngồi chép lại lời giải và một giám thị khác ngồi giám sát cả thí sinh và giám thị chép, cùng với 1 máy quay phim, 1 ghi âm để đảm bảo khách quan và công bằng cho thí sinh. Sau 10 tiếng làm bài, Thùy Chi được người ta đẩy ra khỏi phòng thi, em nở nụ cười thật tươi cho biết: “Em làm được bài, đề thi không khó, bài thi của em dài 8 trang. Hy vọng em sẽ đậu đại học vì em đã chiến đấu với bao nhiêu gian khổ em tin chắc sẽ chiến thắng”. Và thật sự sau đó em đã đổ vào đại học.

          Vì cuộc sống, đòi hỏi chúng ta phải đi qua nhiều cửa hẹp: cửa hẹp hy sinh gian khổ học hành để thành nhân, thành thân; cửa hẹp buôn bán từng bát bún, từng ổ bánh mì, hay từng nắm sôi để có đồng tiền bát gạo nuôi thân, cửa hẹp của mồ hôi lau công vất vả trên nương đồng để có mùa gặt bội thu; cửa hẹp của thức khuya dậy sớm để chăm sóc từng co gà, con heo, con cá mong có được của ăn của để… Vì vậy, nếu ta đi qua cửa càng hẹp này đòi hỏi chúng ta càng phải cố gắng, hy sinh, vất vả, đồ mồ hôi sôi nước mắt.  Nhưng, một khi qua được cửa hẹp, tức là khi ta thành công, ta thành đạt thì lúc ấy những hy sinh vất vả của chúng ta thật đáng quý, trân trọng, đáng yêu và hạnh phúc làm sao! Nhưng con người chúng ta đâu phải chỉ có xác không? Vì Chúa dạy cho chúng ta rằng Thiên Chúa tạo dựng nên con người có xác và hồn. Cho nên, trong Truyện Kiều, nhà thơ Nguyễn Du nói “xác là thể phách, hồn là tinh anh". Vì vậy, Chúa Giêsu hôm nay dạy chúng ta “Hãy chiến đấu để vào qua cửa hẹp” (Lc 13,24), cửa hẹp ở đây là “cửa hẹp dẫn đến hạnh phúc và sự sống đích thực đầy tình yêu thương xót ngay ở đời này và sự sống đời sau nữa” (Mt 7,14), nhờ Lời Chúa chỉ dẫn cho nên Chúa Giêsu nói: “Người ta sống không chỉ nhờ cơm bánh mà còn bởi mọi lời do miệng Thiên Chúa phán ra”.
          Như thế, đường vào Nước Trời hẳn không phải rộng thênh thang, tự do thỏa mái trong tội lỗi, mà là cửa hẹp phải chiến đấu tiêu diệt tội lỗi. Trên đường dương thế hôm có muôn ngàn khó khăn, cạm bẫy đang giăng lối cho nên cả cuộc đời là Dân của Chúa ở dưới đất thấp này chúng ta phải luôn chiến đấu với ba thù: (thế gian, ma quỷ, xác thịt). Vì vậy, có rất nhiều lãnh vực phải chiến đấu nhưng chiến đấu với chính mình mới là quan trọng. Vì chiến đấu với cái tôi cồng kềnh của tự kiêu, cái tôi vì tham danh lợi thú; cái tôi to tướng của tự ái ích, kỷ lo vun vén cá nhân mình mà không biết chia sẻ, phục vụ, yêu thương. Chỉ vì cái tôi cồng kềnh, nặng nề, phình to quá đến nỗi Cửa Trời trở nên hẹp không vào được. Cụ thể, cái tôi của Thiên thần Lucife quá cồng kềnh do kiêu căng nên phạm tội chống lại Chúa, cái tôi của Ađam và Eva phình to quá nên bị nổ tung phải chết đời đời vì sa chước cảm dổ của quyền lực.
Chúa Giêsu chiến đấu để được cái tôi khiêm hạ trước mặt Thiên Chúa nên Ngài là Chúa mà không phải nhất quyết duy trì địa vì ngang hàng với Thiên Chúa, nhưng hạ mình vâng lời cho đến nỗi bằng lòng chịu chết và chết trên thập giá để chiến thắng tử thần và mang lại sự sống vinh quang muôn đời cho chúng ta. Vì thế, trong bài đọc 2, thư gởi tín hữu Do thái dạy chúng ta rằng chiến đấu là phải trải qua những đau khổ thử thách, gặp những thương tích nhưng phải can trường vì Thiên Chúa vừa nhân hậu xót thương, vừa tài trí khôn ngoan, Ngài sửa dạy, bổ sức, nâng đỡ tất cả chúng ta chiến thắng như Chúa Giêsu, Con Một của Ngài. Vì vậy, chúng ta Lời Chúa dạy:“Đừng để mình vấp phạm trước nghịch cảnh, nhưng hãy can đảm và kiên trì”. Em Thùy Chi dù thân xác bị tàn nhưng không phế nhờ em chiến đấu can trường với chính mình để có được những gì như lòng em mong muốn. Chúng ta thường nghĩ rằng chiến đấu cho thể xác đã khó huống gì chiến đấu cho tinh thần càng khó hơn. Kiêng ăn, uống cái này cái nọ vì mong được lành bệnh thì dễ lắm, nhưng bỏ tính hư tật xấu sao khó quá! Không, chúng ta lầm rồi nó không khó đâu, dễ dàng lắn chỉ cần chúng ta tín thác vào Thiên Chúa là Cha, Ngài luôn lấy tình phụ tử chăm sóc và nâng đỡ. Ngài chỉ muốn chúng ta được hạnh phúc, được mọi sự lành, dù Ngài có sửa dạy, có quở trách, có đánh đòn là chỉ vì Ngài đã chọn chúng ta làm con riêng của Ngài. Chúng ta chỉ cần tin vào Lời Ngài và lấy Lời Ngài làm khí cụ để chiến đấu và chắc chắn chúng ta sẽ chiến thắng vinh quang: đó là được bình an, hạnh phúc đích thực cho mình, gia đình mình, giáo xứ mình… ngay ở đời này và được vào Nước Trời mai sau.
Cuộc sống hôm nay có rất nhiều cám dỗ lôi kéo, thúc đẩy, xúi giục chúng ta tìm con đường thênh thang, dễ dãi, ngại khó, sợ khổ, nên dễ tránh đi con đường hẹp. Ước gì qua Lời Chúa hôm nay, xin cho chúng ta biết nỗ lực đi con đường hẹp là phấn đấu hết mình, chiến đấu không ngừng, ngược lại, đừng đi cửa rộng thênh thang: cửa tiền tài, sắc dục, danh vọng, quyền lực mà phạm tội với Chúa và tha nhân để rồi dẫn vào cái chết muôn đời. Cửa hẹp là hy sinh, thương xót, phục vụ và sẻ chia Chúa đã đi qua, và chúng ta chỉ qua đó chúng ta mới tìm được hạnh phúc, bình an và Nước Chúa ngay đời này và đời sau. Amen.
Lm.Giuse Nguyễn Quốc Quang


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét