BÌNH AN DƯỚI THẾ CHO LOÀI NGƯỜI CHÚA THƯƠNG
Lời Chúa: Is
9,1-6; Tt 2, 11-14; Lc 2, 1-14

Một lần nọ ở bệnh viện, có một người ngoại giáo gặp tôi và hỏi rằng: “thưa, Linh mục, tôi
có một điều tôi ấm ức lắm muốn hỏi nhiều chức sắc tôn giáo những không có cơ
hội. Hôm nay gặp Linh mục, tôi muốn hỏi câu này xin Linh mục giải thích giúp tôi.
Thưa Linh mục, ông bà ta dạy: “Ở hiền gặp lành”. Ấy thế, tôi thấy thực tế những
người hiền thường gặp đau khổ nhiều hơn. Chẳng hạn, Linh mục thấy những bệnh nhân
nằm ở đây toàn là người hiền hết chứ có thấy ai dữ đâu mà người này liệt bán
thân, người hai hai tay hoặc hai chân. Đứa bé này mới 8 tuổi nó có tội tình gì
mà phải mang căn bệnh quái ác: hội chứng teo cơ – liệt tứ chi. Đáng lẽ ra những
căn bệnh này dành cho những đứa cướp của giết người, xì ke ma túy hay đâm cha
giết chú mới đúng! Như vậy, câu nói ông bà sai rồi có nghĩa gì? Tôi liền nói:
Anh ơi, ông bà ta dạy câu đó đúng lắm chứ, Anh chưa theo Đạo Công Giáo nên anh
chưa biết ông bà ta lấy cơ sở nào để dạy câu đó thôi. Ông bà ta dạy: “ở hiền
gặp lành” và dĩ nhiên cũng dạy: sinh-lão-bệnh-tử đúng không? Cho nên, sinh lão
bệnh tử là chuyện đương nhiên là người ai cũng phải kinh qua dù hiền hay dữ.
Hiền gặp lành ở chỗ này: (1) khi tôi bệnh hoạn ốm đau nhưng có nhiều người yêu
thương thăm viếng, chăm sóc và quan tâm chữa trị; (2) khi tôi bệnh hoạn, có người
giúp đỡ tôi vật chất và tinh thần tức cầu nguyện cho tôi. (3)Đặc biệt khi tôi
bệnh hoạn đau khổ tột cùng, nhưng tâm hồn tôi bình an, thanh thảnh vui tươi đón
nhận, không mặc cảm, than trời trách đất, chán nãn buồn phiền, la lối thóa mạ
và cứ muốn tự tử chết cho xong. Tâm hồn bình an khi gặp đau khổ đó là sự lành
mà ông bà ta muốn nói. Cho nên, bình an là yếu tố quan trọng nhất làm cho cuộc
đời nở hoa chứ không bế tắc. Bình an ấy bên Đạo Công giáo chúng tôi chính là
CHÚA GIÊSU THIÊN CHÚA XUỐNG THẾ LÀM NGƯỜI. Ngài chính là nguồn bình an cho muôn
người trong cuộc sống này.